Sau màn trò chuyện vui vẻ với ba cô gái H’mong, hai du khách khá bất ngờ khi họ bị đeo bám và ép mua quà lưu niệm.
Là một nữ blogger của That Backpacker, Audrey có niềm đam mê bất tận với những hành trình khám phá. Dưới đây là ghi chép của cô trong chuyến thăm Sa Pa vào tháng 5/2013.
Audrey trên đường khám phá thế giới. Ảnh: That Backpacker. |
Tỉnh giấc giữa thị trấn Sa Pa mờ sương, tôi quyết định đi bộ tới bản Cát Cát cách đó chừng 2 km. Sau bữa sáng nhẹ với bánh mocha, tôi xỏ giày và lên đường cùng Sam, anh bạn đồng hành.
Giữa đường, chúng tôi gặp 3 cô gái dân tộc trong bộ trang phục của người H’mong. Họ mở lời hỏi tên tôi là gì, đến từ đâu hay Sam có phải bạn trai của tôi không. Hoàn toàn ấn tượng với trình độ tiếng Anh của họ, chúng tôi trò chuyện thêm khá nhiều. “Chà, họ thật thân thiện!”, tôi thầm nghĩ. Đây chính là kiểu tiếp xúc văn hóa mà bất cứ người lữ hành nào cũng mong mỏi ở một miền đất xa lạ – rảo bộ xuống núi trên con đường dẫn vào một ngôi làng hẻo lánh, ngắm nhìn từng đàn trâu rúc vào bụi cỏ và trò chuyện với những thiếu nữ dân tộc cùng bước đi bên cạnh.
Nếu bạn từng đến Sa Pa, chắc hẳn bạn sẽ phá lên cười và lắc đầu trước những gì sắp xảy đến với tôi. Bạn đã biết trước mọi chuyện.
Sam cùng tôi tán gẫu và cười đùa với những cô gái đó, họ còn chơi đàn cho chúng tôi. Khi gần tới bản Cát Cát, ba cô nói rằng họ không thể đi chung đường nữa vì họ ở bản Lao Chải, nơi đó xa hơn. Thời gian vui vẻ đã kết thúc, ba cô gái nói chúng tôi hãy mua đồ lưu niệm của họ là những chiếc vòng, ví và túi thổ cẩm. Họ nhìn chúng tôi đầy mong đợi. Tôi không phải kiểu khách phương xa ghé qua đâu đó mà không đóng góp chút gì cho cộng đồng địa phương, vả lại những cô gái này rất tốt bụng khi đã đồng hành với chúng tôi một quãng. Tôi đồng ý mua một chiếc ví cầm tay dù túi tôi đã chật ních quà lưu niệm.
Một trong số 3 cô gái trò chuyện với Sam và Audrey. Ảnh: That Backpacker. |
Hai cô gái còn lại chìa ra những chiếc vòng bạc, đặt vào tay tôi ví đựng tiền xu và buộc tôi phải mua thêm. Tôi từ chối và xin lỗi vì không thể chi tiền mua hàng của tất cả, lòng hy vọng cuộc đối thoại sẽ chấm dứt.
Chúng tôi quay lưng đi, ba cô gái theo sát rất nhanh. Sam và tôi cố gắng cắt đuôi, vừa đi tôi vừa tự hỏi không lẽ mình phải chạy mới thoát khỏi họ. Phải tới bản Cát Cát, tôi và Sam mới được an toàn.
Tôi vẫn không thể hiểu bằng cách nào mọi chuyện có thể đi từ một cuộc trò chuyện thân thiện tới việc những cô gái nhỏ đeo đuổi chúng tôi như vậy. Tôi đã mong chờ cảnh mình được mời vào nhà dùng trà như trong những bộ phim tài liệu về du lịch.
Dù cảm thấy hơi tệ về lối hành xử của mình, tôi đã thay đổi suy nghĩ trên đường về. Khi quay trở lại con đường ban sáng, tôi thấy một nhóm đông hơn những cô gái dân tộc đang thực hiện “chiến thuật” tương tự với các đoàn khách tản bộ xuống bản Cát Cát. Tôi nhận ra gương mặt của ba thiếu nữ khi nãy, họ chỉ nhìn tôi phá lên cười. Tôi không hề tức giận hay ghét bỏ, bởi đó cũng là một ngày buôn bán của họ tại vùng núi này mà thôi.
Xem thêm: Khách nước ngoài đi tour như tra tấn ở miền Tây
Nguồn: Vnexpress.net