Tiếng môtô trên đường đua chói tới mức như xé toạc màng nhĩ, làm tăng sự phấn khích cho hàng trăm nghìn khách đến xem.
Tôi sang Malaysia vào đúng dịp đất nước này tổ chức một giải đua tầm cỡ quốc tế mang tên Shell Malaysia Motorcycle Grand Prix 2015, thu hút hàng trăm nghìn người trên thế giới. Do không phải một người yêu thích đua xe, tôi tự xem mình là kẻ ngoại đạo khi cầm trên tay tấm vé bước vào trường đua Sepang trong không khí náo nhiệt.
Gần hai tiếng di chuyển từ trung tâm Kuala Lumpur đến Sepang, trên đường là những đoàn môtô lũ lượt kéo về dưới sự hộ tống của cảnh sát. Mấy chục tay đua trong sắc áo khác nhau hồ hởi về nơi mà họ gọi là “Ngày hội của dân môtô”.
Trường đua đông nghẹt người, mùi khói khét lẹt bị ảnh hưởng bởi nạn cháy rừng lan từ Indonesia cùng với cái nắng gay gắt dường như chưa là gì so với không khí hừng hực ở đây. Tiếng nhạc xập xình khắp nơi, những cô gái mặc đồ đẹp đứng chụp hình với khách tham quan, nhiều người mê xe mặc trên mình chiếc áo cổ vũ…
Các tay lái phóng trên đường đua. |
Tiến vào khu vực khán đài sau khi soát vé, tôi phóng tầm mắt lên đường đua và bất ngờ bởi tiếng ồn của động cơ môtô. Giờ tôi mới hiểu sự khác biệt giữa xem đua qua màn ảnh với đứng ngay trên sân một trời một vực ra sao. Đây chỉ mới là tập thử, vì phải đến 15h chiều, các tay đua mới bắt đầu vào cuộc đua thực sự.
Có những chiếc xe đang đua nửa chừng thì va chạm và mất lái nên té ngã, thậm chí bốc cháy. Thông thường họ đều đã học cách ngã sao cho bản thân ít bị chấn thương nhất.
Cuối cùng thì giờ thi đấu cũng đến. Khán đài đông nghẹt người, họ vỗ tay cổ vũ cho tay đua yêu thích, liên tục lia điện thoại và hò hét tên người thi đấu. Tôi đứng trên khán đài gần vạch xuất phát và bắt đầu hoà với đám đông.
Trọng tài giơ cờ báo hiệu, các tay đua nhanh chóng rú ga và phóng như tên bắn. Tôi chỉ kịp nghe tiếng động cơ vút ngang qua, dập âm thanh vào màng nhĩ. Đó có lẽ là tiếng động ồn nhất tôi từng nghe, đến mức tôi nổi da gà khi đoàn xe lướt qua trước mặt.
Khán đài gần như không còn chỗ trống. |
Mọi người bắt đầu hò hét, gọi tên tay đua mình yêu thích. Riêng tôi vì không phải người hâm mộ, nên cứ thế quan sát họ thi đấu và sau cùng chọn cổ vũ cho anh chàng mặc áo xanh dương. Nhất cử nhất động của anh chàng lúc bấy giờ tôi đều cố không bỏ lỡ và trở nên phấn khích mỗi khi “thần tượng” vượt mặt người khác.
Sau gần chục vòng chạy, các tay đua cũng cán vạch đích. Tiếng hoan hô như vỡ oà trên sân Sepang rộng lớn. Tay đua màu xanh dương của tôi chỉ về thứ ba, nhưng bù lại anh đã có một màn trình diễn ngoạn mục. Riêng tôi cảm thấy thật thoả mãn với lần đầu xem đua xe môtô trực tiếp, nó mang đến cảm giác mạnh và gần gũi với nhiều người trên sân.
Thảo Nghi
Nguồn: Vnexpress.net