Thời điểm đẹp nhất để ngắm Pakistan vào mùa thu là khoảng giữa tháng 10 đến đầu tháng 11. Sau khi lá rụng, tiết trời lạnh hơn và chuẩn bị sang đông.
Suốt 3 tuần lễ của tháng 10, tôi vi vu trên khắp nẻo đường của Pakistan, ngắm những thung lũng khoác lên mình màu lá vàng rực rỡ. Các con đường uốn lượn theo dòng suối ngát xanh, quanh co ôm lấy đỉnh núi tuyết như tô thêm vẻ kỳ vĩ, ngoạn mục.
Cảnh vật tại những thung lũng thuộc khu vực Gilgit – Baltistan (Pakistan) vào mùa thu khiến tôi liên tưởng đến huyền thoại về Shangri La trong tiểu thuyết “Lost Horizon” của nhà văn James Hilton. Địa danh hư cấu được miêu tả trong tác phẩm năm 1933 là một thung lũng huyền thoại dẫn đến tu viện Lạt-ma giáo nằm ở phía tây dãy Côn Lôn. Vùng đất biệt lập với thế giới che chở những con người dường như bất tử.
Thiên nhiên ưu đãi cho vùng Gilgit – Baltistan với hơn 5.000 sông băng. Tuy nhiên, những năm gần đây, biến đổi khí hậu khiến sông băng tan chảy, hình thành nhiều hồ nước quanh các thung lũng.
Màu của cây cối nổi bật giữa màu xám của những dãy núi khổng lồ, cao hàng nghìn mét như đang xé toạc bầu trời. Nếu để ý, du khách có thể bắt gặp những ngôi làng nhỏ nép mình trong thung lũng.
Jaglot, nơi 3 dãy núi kỳ vĩ hàng đầu thế giới (Himalaya, Karakoram và Hindu Kush) hội tụ mang đến cho tôi nhiều cảm xúc đặc biệt. Tôi cứ muốn ở đó mãi, lặng ngắm vẻ tuyệt mỹ mà thiên nhiên đã ban tặng cho Pakistan.
Cách Jaglot khoảng 40 km, vết tích của vụ va chạm giữa mảng lục địa Ấn Độ và Á – Âu cách đây 55 triệu năm vẫn còn hiện hữu. Kết quả, dãy Himalaya và cao nguyên Tây Tạng được hình thành. Hiện tại, các mảng lục địa tiếp tục dịch chuyển, khiến dãy Himalaya mỗi năm cao thêm 1 cm và mảng Ấn Độ tiếp tục trôi về phía bắc.
Đó cũng là lý do Pakistan thường xuyên có những trận động đất nhẹ. Người địa phương tin rằng nơi đây có con đường dẫn đến thiên đàng và địa ngục.
Từ những dãy núi hiểm trở phủ mây đến các thung lũng an yên đầy màu sắc, tất cả tạo ra cho tôi những ấn tượng khác xa hoàn toàn với loạt tin tức đau thương vang tiếng súng đạn.
Những chia sẻ của người dân về cuộc sống nơi đây khiến tôi phải thầm ganh tị. Nếu phải dùng từ nào đó để nói về Pakistan, tôi sẽ chọn “bình yên”.