Những ngày cuối tháng 3, Đà Lạt hầu như chẳng còn bóng du khách. Khung cảnh yên bình khiến nhiều người tưởng như lạc nhầm về “một thời đã qua”.
Đà Lạt bình lặng như một thời đã qua
Những ngày cuối tháng 3, Đà Lạt không còn giống chính mình của “ngày này năm ngoái”. Nắng phủ dài trên những con đường vắng lặng. Cảnh tượng khiến người ta tưởng như đi ngược về cả chục năm trước. Đà Lạt nổi tiếng với những hàng ăn vỉa hè, các quán cà phê được decor đủ kiểu nhằm phục vụ thị hiếu của khách du lịch. Dù vậy, dịch Covid-19 đã khiến tất cả chỉ còn là những ngôi nhà khép chặt cửa. Không còn các vị khách phương xa, cái lặng của Đà Lạt ngày nào bỗng bao trùm lên cả thành phố. Ven hồ Xuân Hương, trên những con dốc ngoằn ngoèo du khách đua nhau check-in… mọi thứ được trả về đúng cái bản thể nguyên sơ của chúng. Cảnh buồn hắt hiu nhưng đẹp đến nỗi khó có thể tìm đúng từ để diễn tả.
Cuộc sống chậm rãi
Lỡ đến Đà Lạt những ngày này, tôi cũng mất luôn cơ hội trải nghiệm những món định thử, các quán cà phê “chill” hay nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Do hàng quán đóng cửa, tôi phải mua đồ ăn bên ngoài về tự nấu. Cuộc sống quanh quẩn trên những đường phố vắng tanh. Tôi thấy mình đang sống và cảm nhận mọi thứ như một người Đà Lạt đích thực. Thi thoảng, tôi lại xách máy ra đường để lưu lại nhịp sống chậm rãi có 1-0-2″ của thành phố ngàn hoa những cuối tháng 3. Trên những con đường trải đầy nắng chiều, các đôi uyên ương chẳng còn nắm tay nhau dạo bước. Lác đác đâu đó, vài người thư thả chạy bộ, thể dục nâng cao sức khỏe. Các ngã tư không đèn đỏ cũng chẳng còn cảnh xe ngược xuôi đủ hướng. Người ta cứ chậm rãi mà đi, lặng lẽ ghim cái đẹp bình yên của Đà Lạt sâu chặt trong tim. Đà Lạt buồn vì vắng những tiếng cười nói rôm rả. Dù vậy, vẻ buồn man mác này lại khiến trái tim bao người phải đắm say…
Nguồn: News.zing.vn