Tháng 11 rồi, trời lành lạnh làm người ta dễ nhớ nhung và mơ tưởng nhiều thứ khiến lòng ấm áp. Lạc lối giữa cái lạnh của Hà Nội, tôi nhớ chiều Hội An thong dong của dạo này năm trước, Hội An ấy tôi nắm tay tình yêu của mình bình lặng đi qua phố xá, giữ lại trong lòng chút an lạc giữa phồn hoa. Hội An, cho tôi trở lại chiều hôm trước, để chạm tay nhẹ thôi, vào những gì đã cũ mà thân thuộc.
Tìm Hội An trong dòng cảm xúc thân quen. -Ảnh: Khu Khỏe Khoắn
Tôi tới Hội An lần đầu tiên cũng khoảng dăm năm trước. Mỗi năm, tôi trở lại nơi đây một lần, vào những thời điểm khác nhau. Nên quanh năm bốn mùa, tôi có những rung động khác nhau về nơi đây mà không phải người tới lần đầu ai cũng có được. Hội An trong tôi có những lúc tươi vui nhộn nhịp, lúc tấp nập kẻ bán người mua, lúc mưa buồn lản tản, lúc chiều chiều bóng nhỏ liêu xiêu.
Hội An lúc lan tan chiều đầu đông. -Ảnh: Khu Khỏe Khoắn
Có người thích buổi sớm Hội An khi mới chỉ có dân bản địa thức giấc, thơm thơm ngõ phố là mùi hương trầm quyện với nhịp sống thường ngày với tào phớ, cao lầu, bánh mì Phượng… Có người thích Hội An khi đêm muộn, những rực rỡ phồn hoa vơi bớt, để lại hương sử quân tử len lỏi trong tâm trí. Riêng tôi, tôi thích Hội An của buổi chiều, một chiều có phần nhạt nhòa hơn những hình dung khác, không quá tĩnh tại cũng chẳng hoa lệ; cuộc sống nơi đây, nếp sinh hoạt nơi đây vẫn diễn ra, tôi nắm tay nửa kia dạo bước.
Có người thích Hội An vì cái cái này….-Ảnh: Khu Khỏe Khoắn
Xem thêm: Các khách sạn tại Hội An
Có người mê Hội An vì cái nọ. -Ảnh: Khu Khỏe Khoắn
Chiều Hội An ấy, trong tâm trí tôi là buổi chiều đã lạnh, tôi đã mặc áo ấm, quàng khăn len đỏ tự tay đan suốt một mùa. Hắn ta thì để quên đồ đông ở Đà Nẵng nên rất vui vẻ vừa đi vừa ôm lấy tôi trông tình tứ, lãng mạn như ngôn tình. Nhưng tôi biết, là do lạnh đấy, là do lạnh nên “lợi dụng” sự mũm mĩm ấm áp như cục bông của tôi để ấm chứ bình thường với cái thân nhiệt lúc nào cũng nóng ấy, tôi mon men xáp lại là có thể bị đá ra một góc nào đó rồi.
Phố bình an để ta dắt tay nhau đi qua những chiều ẩm ương, lãng mạn. -Ảnh: Khánh Hmoong
Chiều hôm ấy, ngoài việc đi chơi tung tăng nhưng trông có vẻ trầm lắng, bình yên giữa phố xá hoài niệm, tôi đi may áo dài. Áo dài Hội An là đặc sản ấy. Dù may áo dài cũng vài lần song chưa nơi nào thấy ưng bụng như ở Hội An, vừa nhanh, vừa rẻ lại vừa đẹp. Ban đầu, tôi không định may vì nghĩ rằng mình chẳng có nhiều thời gian, ấy vậy mà gã kia cứ dụ, nào là: anh thích em mặc áo dài, em không may sẽ tiếc lắm đấy, em tin anh đi… Thế là, tôi theo hắn tới chợ vải. Vải nhiều nhưng lựa khá nhanh. Sau đó, hắn lai tôi tới một khu chợ xa xa trung tâm phố cổ, chị thợ đo vèo vèo và hẹn sáng mai lấy. Chúng tôi tung tẩy quay về phố đi café, đi ăn cơm gà.
Áo dài may ở Hội An để trông xinh đẹp như cô ấy. -Ảnh: Khánh Hmoong
Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Hội An
Về phố lúc trời vẫn còn sớm sủa, đèn chưa bật, chợ vẫn đông. Tôi kêu mỏi chân dù ngồi sau yên xe chán chê mê mỏi. Hắn chiều lòng dẫn tôi vào một quán café nọ. Tôi uống trà quả mặc cho hắn uống café nóng, ít sữa dù biết thể nào tối nay cũng có kẻ mất ngủ, tha lôi tôi đi dạo đến khi phố xá vắng tanh hoe.
Nhâm nhi chút Hội An. -Ảnh: Khánh Hmoong
Tụi tôi ngồi trên tầng hai, tại ban công, đợi chiều chiều dần buông xuống sau những bóng dáng qua lại trên phố nhỏ. Chút gì đó tâm trạng, trầm mặc dâng lên trong lòng. Không phải tôi là kẻ thích giả vờ sâu lắng này nọ, ngồi bên khung cửa, sát chậu hoa nhỏ ngắm nhìn đường xá vô định, trong lòng miên man những nỗi niềm đâu. Nhưng chẳng hiểu sao, phố nơi đây làm lòng tôi dịu lại, bình an hơn. Hóa ra, ngoài cái vẻ lanh chanh, lảnh lót, tôi cũng có phút ngoan ngoãn lim dim như mèo. Hội An thật khéo gợi lên những khoảng lặng.
Tìm về hoài niệm. -Ảnh: Khánh Hmoong
Phút giây ấy, hình như tôi đã tự hỏi mình: tại sao lại thích Hội An, tại sao lại thích buổi chiều này? Phải chăng vì Hội An làm tôi nhớ tới một bộ phim đã cũ “Indochine” – “Đông Dương”. Dù bối cảnh không phải ở Hội An tuy nhiên giữa cuộc sống hôm nay, Hội An là nơi tôi dễ tìm về những gì xưa cũ. Nó có cả một con phố, cả những thói quen mà không chỉ là một góc len lỏi, lẩn khuất sau hàng loạt công trình hiện đại như nơi tôi đang sống.
Sắc màu cũ trong cuộc sống mới. -Ảnh: Khánh Hmoong
Hội An của con phố cũ kỹ “lạc đàn”. -Ảnh: Khu Khỏe Khoắn
Tháng 11 của tôi năm nay chẳng ở Hội An, vẫn nhâm nhi trà nhưng chẳng có màu ngói nâu sồng, màu tường vàng suộm trước mắt. Đông đến cạnh tôi tôi với những điều thân quen, ở một thành phố thân quen. Tôi lôi áo dài năm trước ra ngắm để đỡ nhớ nơi ấy như một người già lôi kỷ vật để nhớ một thời đã qua.
Chiều Hà Nội, tôi với tay ra khi ngồi trên ban công, tưởng tượng Hội An ngay trước mặt và có thể chạm vào. Hà Nội của tôi giờ có mì quảng, có bánh tráng thịt heo, có cơm gà bà Buội… Vậy mà tôi vẫn nhớ, vẫn mong trở lại nơi ấy dù công việc có bận rộn thế nào, dù gã trai kia lười biếng.
Hội An, có những điều chẳng thể thay thế. -Ảnh: Khánh Hmoong
Xin lỗi vì chẳng kể bạn nghe chuyện ở Hội An đi đâu, ăn gì như người khách lạ một lần đặt chân vẫn chia sẻ kinh nghiệm cho người khách chưa từng tới thay cho người dân bản địa, gốc gác. Tôi, kẻ lởn vởn trong đầu những thứ cũ kỹ, chỉ muốn kể lại vài dòng lâng lâng của mình trong chiều Hội An. Ở nơi không xa xôi lắm, tôi tự hỏi mình: liệu đông này có dịp nào để trở lại phố Hội tôi thương, tôi nhớ như mùa đã qua.
Đông này, có kịp trở lại phố thương. -Ảnh: Khánh Hmoong
Xem thêm: Các tour du lịch tại Hội An
Iki Oleo – Camnangdulich.vn
Lưu ý: Nội dung bài viết thuộc bản quyền của Camnangdulich.vn (Không bao gồm hình ảnh). Mọi sao chép cần ghi rõ nguồn, tên tác giả, nhiếp ảnh gia cùng với liên kết về nội dung tương ứng tại Camnangdulich.vn.
Nguồn: News.zing.vn