Tình yêu ở lại những nương ngàn

0
28
Tình yêu ở lại những nương ngàn.

Tây Bắc, mái nhà của những nương đồi bát ngát đang mùa về. Cuối tháng 9, đầu tháng 10, Tây Bắc ở trong cái thì đẹp nhất năm. Người ta đến đây rồi mãi thẩn thơ mê mẩn hết tháng ngày, tận khi mùa đã qua đi mà lòng vẫn bồi hồi lưu luyến. Người trở về dưới xuôi mà lòng thì mãi ở lại với nương ngàn.

 

Tình yêu ở lại những nương ngàn.

Tình yêu ở lại những nương ngàn. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Lúa như một đặc sản của Tây Bắc vậy. Nó có một sức hút lạ kỳ. Người ta có thể bỏ quên công việc, leo đèo đổ dốc cả ngàn cây số chỉ để đón chờ một vài ngày đep đẽ nhất của vụ lúa vùng cao. Lúa của Tây Bắc không chỉ là hạt gạo ta ăn mỗi ngày, chất chứa trên nương là hàng ngàn câu chuyện để thương để nhớ, để tình yêu gieo hạt, nảy mầm.

 

Những nhớ thương gieo mầm từ những màu bình dị

Những nhớ thương gieo mầm từ những màu bình dị. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Mỗi người khi đứng trước thảm lúa vàng Tây Bắc sẽ dành lại cho mình chút chút nỗi niềm nào đó. Họ gửi gắm vào những câu thơ, đôi ba con chữ, vài bức ảnh hay đoạn phim ngắn trong veo thoang thoảng mùi lúa. Tôi thích ảnh của Tâm Bùi, những bức ảnh không quá màu mè, giản dị một cuộc sống rất đời một cách chau chuốt, mẩn mỉ. Nên ngắm lúa của anh, tôi cảm giác động lòng như những gì đã tự mình từng cảm nhận, thêm vài đó một chút chiêm nghiệm sâu sắc hơn.

 

Vẻ đẹp giản đơn

Vẻ đẹp giản đơn. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Sơn La

 

Xin cóp nhặt lại đôi lời chia sẻ: “Bất cứ điều gì cũng có vẻ đẹp riêng của nó, chỉ là ta có đứng đủ gần để vẻ đẹp đó được thu vào tầm mắt, đủ xa để những bụi bẩn bị hoà vào khoảng không, và đủ lâu để bắt gặp thời điểm chín muồi”. Mọi thứ đều có nhiều hơn một góc hình mà ta vẫn tưởng.

 

Những góc hình khác

Những góc hình khác. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Tây Bắc thường khiến người ta phát cuồng lên với những óng ánh lên nương, nháo nhác nhau đi tìm những khoảng trời vàng rực đông đúc. Bởi trong đôi mắt kẻ si tình, khi đó nương ngàn đẹp đẽ nhất, thu hút nhất. Nhưng, phải chăng vẻ đẹp đó là điều duy nhất?

 

Điều gì đẹp đẽ nhất?

Điều gì đẹp đẽ nhất? -Ảnh: Tâm Bùi

 

Đôi khi, mẩm mê với sự tròn trịa hoàn hảo của mùa mà người ta quên đi một Tây Bắc đời thường vang vảng mùi khói rơm sau vụ. Ngày hôm trước còn ruộm vàng, ngày hôm sau thửa ruộng đã gặt trơ gốc rạ, rơm được chất thành đống cao, thơm thơm cả khi đã đốt thành tro để bón ruộng. Khói rơm ở phía xa, lảng lảng bay bay trong không khí, tụm lại thành đám rồi tan ra mỗi phương một chút như những nét vẽ nhiệm màu.

 

Những đám khói nhiệm màu.

Những đám khói nhiệm màu. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Vài kẻ thi sĩ lang thang gặp gỡ đôi lần rồi trở nên nhớ nhung cái màu khói ấy, cái thứ “khói lam chiều” ám ảnh từng câu từ, nỗi nhớ trong văn chương. Có những khi, nó gợi về Tây Bắc còn nhiều hơn cả những câu chuyện kể. Người ta trở lên xúc động hơn ngay cả khi chẳng một ai thốt nên lời. Khói làm cay mắt hay khói vấn vít trong tim, chẳng phân biệt nổi.

 

Những ám ảnh hơn cả lời nói

Những ám ảnh hơn cả lời nói. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Lào Cai

 

Tây Bắc còn có những gì? Phải chăng là tiếng lũ chó Mông sủa vảng trên ruộng đồi? Phải chăng là tiếng con nít cười khành khạch rồi lăn ra khóc, nước mắt nước mũi giàn dụa trên đôi mặt lấm lem? Phải chăng là tiếng người lớn gọi nhau váng cả rừng mà không thèm ý nhị? Có lẽ, mỗi người mỗi khác, mỗi người một hồi ức, để nhớ, để thương rồi để tìm về.

 

Mỗi người dành riêng cho mình một góc để hoài niệm.

Mỗi người dành riêng cho mình một góc để hoài niệm. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Tôi, giống như hàng triệu kẻ hít thở mùi khói xe phố xá mỗi ngày, lang thang, trốn tránh cuộc sống đôi lần trong năm để kiếm tìm một khung trời tĩnh tại, lẩn thẩn theo những đoạn đường đèo tìm đến Tây Bắc như một thói quen. Chúng tôi là khách trọ, là kẻ tìm đến rồi bước đi, là kẻ chẳng đời nào đánh đổi cuộc sống tấp nập của mình để ở lại Tây Bắc nhưng nhớ Tây Bắc ngay cả trong giấc mơ hè.

 

Đằng sau phố xa

Đằng sau phố xa. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Có quá nhiều thứ trong cuộc đời này khiến chúng ta chẳng thể nào buông bỏ, mỗi lựa chọn sẽ để lại một nỗi nhớ trong tâm trí. Nhớ về rừng núi, nương ngàn, nỗi nhớ hồn nhiên như lũ trẻ cởi truồng tắm suối vậy. Những cuộc dạo chơi Tây Bắc như cách tìm về với bản nguyên sau hàng trăm năm dựng xây phồn hoa đô thị. Tự hỏi chính bản thân mình những hồn nhiên sống như cỏ cây, như gốc rễ con người bao lâu nay đi đâu mất.

 

Nhớ nhung nụ cười Tây Bắc như một góc bản nguyên của mỗi người lữ khách

Nhớ nhung nụ cười Tây Bắc như một góc bản nguyên của mỗi người lữ khách. -Ảnh: Tâm Bùi

 

Xem thêm: Các tour du lịch Lào Cai giá rẻ

 

Có những người chưa một lần rời khỏi nơi họ sinh ra. Giống như người ở vùng cao quanh năm chỉ biết đến nương rẫy, giống như ông bà tôi cả tội đời quanh quẩn từ ngôi làng thuở trước đến ngôi nhà con con bé bé hôm nay. Có cơ hội để đi là niềm hạnh phúc. Đi để biết những mảng màu khác nhau, để gặp những con người lạ lẫm, để nhớ để dành lại tình yêu nơi mảnh đất đã từng gặp đôi lần.

 

Iki Oleo – Camnangdulich.vn

 

Lưu ý: Nội dung bài viết thuộc bản quyền của Camnangdulich.vn (Không bao gồm hình ảnh). Mọi sao chép cần ghi rõ nguồn, tên tác giả, nhiếp ảnh gia cùng với liên kết về nội dung tương ứng tại Camnangdulich.vn.

Nguồn: News.zing.vn