Trong hành trình qua 3 nước Thái Lan, Ấn Độ và Nepal, tôi cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống xung quanh, trong đó có thứ gọi là hạnh phúc.
Con người ta hay dằn vặt về những sai lầm trong quá khứ, lo lắng, buồn phiền về cuộc sống hiện tại mà quên những điều bình dị xung quanh, cứ nghĩ hạnh phúc là thứ xa xỉ, xa xôi.
Cánh chim bên dòng sông Hằng. |
Hồi ở nhà, thức ăn đầy đủ, nhiều khi tôi chẳng muốn ăn với lý do chẳng có gì ngon cả. Khi sang Ấn Độ, những ngày đầu, tôi không thể ăn được bởi đồ ăn quá cay và không hợp khẩu vị. Đa số người Ấn ăn chay, nên tôi càng thêm khốn khó. Mấy ngày đầu, tôi chỉ ăn bánh quy, đói bụng vô cùng, thèm được miếng thịt, một bát canh Việt Nam.
Vài ngày sau, tôi đến chùa Viện Giác ở Bodh Gaya, cầm bát cơm hương vị Việt Nam, chỉ có rau, cũng rưng rưng nước mắt. Đến lúc leo núi ở Nepal, vừa mệt vừa khát, tôi chỉ dám uống từng ngụm nước nhỏ, vì phải để dành tới trạm nghỉ chân tiếp theo. Lúc đó, tôi thèm được tu ừng ực cả chai nước mà không phải đắn đo suy nghĩ. Tôi chợt nhận ra, hạnh phúc lúc này chỉ là có đủ cơm ăn, nước uống mà thôi.
Bữa cơm ở chùa Viện Giác tại Bodh Gaya. |
Trong suốt một tháng, tôi vừa đi, vừa nghĩ, cảm nhận và nhận ra cuộc sống này thật tuyệt vời biết bao. Hạnh phúc đôi khi chỉ là nằm giữa dãy Himalaya, nhìn lên bầu trời đêm, ngắm nhìn hàng nghìn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh giữa cái lạnh âm độ, nhìn thấy ánh sao băng vụt qua với điều ước vội. Đôi khi, hạnh phúc là lang thang, thơ thẩn một mình ở vùng quê Nepal, ngắm nhìn cuộc sống và ghi nhớ vào ký ức, vì có lẽ suốt cuộc đời này chẳng bao giờ mình sẽ có dịp trở lại nơi đây.
Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là nằm dài trên bờ biển Pattaya rực nắng, nhìn lên bầu trời xanh với tiếng sóng biển rì rào, nghĩ về tương lai, về sự nghiệp, về gia đình rồi tự hỏi không biết người vợ tương lai của mình sẽ như thế nào. Sống là phải có những lúc như thế chứ, vì ta chỉ sống một lần thôi.
Nguồn: News.zing.vn