Đã khá lâu rồi tôi mới có dịp đi nghỉ mà không kèm theo chồng và con nên phải cố gắng tận hưởng khoảng thời gian tự do hiếm hoi.
Tranh thủ mấy ngày cuối tuần công tác miền Nam, tôi dụ dỗ cô bạn đi cùng, trốn chồng con mấy ngày, đi Côn Đảo chơi.
Từ sân bay về đến thị trấn mất hơn 15 phút đi ôtô. Chỉ vì cái tội lỉnh kỉnh đồ đạc, chúng tôi đứng chơ vơ bên ngoài vì các xe chở khách đã đi hết. Đành bắt hai chiếc xe ôm với cái giá đắt chút mà về thị trấn. Ấy thế mà lại hóa hay. Con đường từ sân bay về dọc theo đường biển chao ôi là biển xanh, nắng vàng và hoa! Hoa giấy nở rộ khắp đường như những đường hoa, đủ sắc màu. Hoa mặt trời rạng rỡ. Hoa bọ cạp vàng nhiều vô kể, phượng nở đỏ ối một góc phố còn bằng lăng thì đã tím biêng biếc rồi. Phố xá ít xe cộ và sạch sẽ. Dù trời nắng chang chang nhưng có gió biển nên mát lồng lộng.
Côn Đảo không có nhiều dịch vụ du lịch, một thế giới riêng tư và bình yên. |
Ban đầu tôi định ở nhà nghỉ thôi cho rẻ, nhưng được bác xe ôm quảng cáo cho một chỗ giá cao hơn một chút mà chất lượng, thế là gật đầu luôn. Mà quả là chỗ này đẹp thật. Khu nghỉ dưỡng nằm sát bên bờ biển với 10 bugalow hướng biển, mát mẻ dưới tán dương rì rào, thế là chẳng chần chừ, vào nghỉ luôn.
Xem qua cái bản đồ có sẵn ở sân bay thì thấy hòn đảo này bé tí với rất ít đường đi được xây dựng. Vì hứng lên là đi nên tôi chẳng kịp xem ở đây có cái gì. Thuê hẳn một chiếc xe máy trong 2 ngày, chúng tôi theo chỉ dẫn đến thăm một vài điểm di tích lịch sử đã gắn bó với mảnh đất này. Trong ánh nắng rực rỡ, chúng tôi ngồi lại dưới bóng những gốc bàng có tuổi bằng với lịch sử hơn 100 năm qua, vừa nhâm nhi chút cafe sữa ngon vừa ngắm lũ trẻ tập bơi ngoài biển xanh trong tiếng Khánh Ly thánh thót, dìu dặt:
“Em đi bỏ lại con đường
Bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em”
Hòn đảo quả là bé thật. Chỉ mất một buổi chiều, chúng tôi đã đi khắp một vòng quanh đảo. Sau khi tắm biển tại bãi Nhỏ, gần bãi Đầm Trầu được khen là đẹp nhất đảo, chúng tôi chạy một vòng đến tận bến Đầm trong ánh hoàng hôn chạng vạng. Bãi Nhỏ rất đặc biệt, nó không chỉ kín gió, yên tĩnh mà kề sát còn có một dòng suối nước ngọt mát lành. Những bạn trẻ rất thích bãi biển này, sạch sẽ và là nơi họ có thể tổ chức những buổi cắm trại vui vẻ với những bữa tiệc BBQ hấp dẫn, hay những buổi ngắm sao lãng mạn trong tiếng sóng vỗ về. Biển ở đây không có sóng, phẳng lặng như một cái ao.
Ngồi nghe biển hát trong quán cafe. |
Dân số ước chừng khoảng 7 nghìn người, sống tập trung tại thị trấn. Dù không thấy bóng chú cảnh sát nào nhưng dân chúng trên đảo tuyệt nhiên tuân thủ giao thông một cách đáng ngạc nhiên. Trong lúc lòng vòng trong thị trấn, tôi được dịp chụp ảnh kha khá những ngôi nhà xinh xắn với những giàn hoa nở tưng bừng. Nơi bán nhiều đồ nhất có lẽ là khu chợ Côn Đảo. Tại đây, cô bạn quyết tâm mua cho bằng được vài con cá thu mang về trong khi tôi chỉ mua ít hạt bàng, một loại đặc sản tại Côn Đảo.
Tôi dành chọn ngày hôm sau để tắm biển và đu đưa trên chiếc võng được mắc giữa hai cây dương lực lưỡng. Gió mát và tiếng sóng dịu dàng ru giấc ngủ ngon lành. Kể ra mà có ông xã và cô con gái tinh nghịch ở đây cũng hay, tôi nghĩ thầm, con gái tôi sẽ được nghịch cát trong khi ông xã có thể lặn ngắm san hô trong vịnh. Hoặc không thì rủ vài đôi bạn ra đảo, cắm trại vài ngày cũng thích. Hòn đảo không đông khách du lịch lại rất yên tĩnh nữa, hợp cho một kỳ nghỉ thư giãn. Cô bạn cũng đồng quan điểm với tôi, lần đi này cứ nghỉ ngơi cho thật đã, lần sau sẽ rủ đông đông bạn bè để thật vui, mà lần sau sẽ đi khám phá cánh rừng quốc gia xem thế nào.
Hạt bàng rang, đặc sản của riêng Côn Đảo. |
Cuối chiều, chúng tôi đi bộ lững thững trên biển, để đôi chân trần in dấu trên cát và sóng thi thoảng vội vã liếm đi. Thời gian chầm chậm trôi như cuộc sống không vội vã trên hòn đảo từng được coi là “địa ngục trần gian” này. Hoàng hôn thâm sẫm cuối chân trời.
Bài và ảnh: Lam Linh
Nguồn: Vnexpress.net