Mộc Châu, chuyện kể trên đoạn đường vắng hoa trái

0
19
Nhớ và luôn muốn tìm về. -Ảnh: Thanh Hoa

Đối với tôi, Mộc Châu không có những phút giây cheo leo vách núi như Hà Giang, cũng không mềm mại như Mai Châu giữa lòng thung lũng ngát hương của lúa. Tôi dành cho chuyến đi Mộc Châu của mình một tình cảm vừa đủ, những cảm xúc vừa đủ. Đủ để trải nghiệm, đủ để có hứng khởi, đủ để muốn trở lại vào một ngày nào đó không xa xôi, mơ những giấc mơ yên ả của một ngày xuân, hạ, thu, đông nào đó.

 

Nhớ và luôn muốn tìm về. -Ảnh: Thanh Hoa

Nhớ và luôn muốn tìm về. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Mộc Châu với tôi có những khát khao và mong ước; có những chờ đợi và ngóng trông. Tôi mơ về Mộc Châu trong dáng những mái nhà đã cũ, núp dưới bóng mùa hoa mận trắng trời. Nơi ấy là bình yên, dịu dàng. Cuộc sống mỗi ngày là để đợi hoa nở, sương rơi. Mộc Châu xinh xắn, hồn nhiên như một mối tình trẻ dại.

 

Đoạn đường để tìm đến người tình trong mộng. -Ảnh: Iki Oleo

Đoạn đường để tìm đến người tình trong mộng. -Ảnh: Iki Oleo

 

Xem thêm: Các khách sạn tại Sơn La

 

Tôi mơ về Mộc Châu với một hình dung đẹp đẽ, xinh xắn. Khi ấy, Mộc Châu đang mùa hoa đang đẹp nhất, thời tiết dễ chịu nhất. Khi ấy, tôi sẽ tới đây cùng đứa bạn thân. Khi ấy, tôi sẽ mang về những tấm ảnh xịn xò nhất. Ấy vậy mà tôi lại gặp Mộc Châu một cách đầy bất ngờ, không chuẩn bị,  ngay trong chuyến đi Hòa Bình với mấy ông anh. Chẳng hiểu lúc ấy anh em ngồi bàn bạc với nhau kiểu gì mà quyết định đi ngay lên Mộc Châu như không cần suy nghĩ vậy, không cần biết về muộn một vài ngày là công việc sẽ cao lên như núi.

 

Mộc Châu, chuyến đi không cần hẹn trước. -Ảnh: Thanh Hoa

Mộc Châu, chuyến đi không cần hẹn trước. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Đường đi Mộc Châu tương đối dễ chịu. Mọi thứ khá yên bình. Hai bên là những dải hoa trườn quanh đồi. Ở nơi đây có mùa hoa cải phủ kín và có mùa hoa mận trắng lất phất bay. Nhưng cũng có mùa không hoa, không trái để lại miền đồi chơ vơ, chút gì đó cô đơn và hoang hoải. Hóa ra, Mộc Châu cũng có lúc vui và cũng có lúc buồn như người vậy.

 

Mộc Châu mùa không hoa. -Ảnh: Iki Oleo

Mộc Châu mùa không hoa. -Ảnh: Iki Oleo

 

Tôi dành phần lớn thời gian trên đường để ngủ vì gió mát quá, vì đường êm quá. Nhưng được cái tôi có một ông anh rất dễ thương, dễ mến. Cứ đến đoạn nào cảnh đẹp lại gọi tôi dậy, hai anh em cùng thưởng thức và trò chuyện với nhau. Lòng tôi tan ra trong niềm vui sướng trước mỗi khung hình mình ngắm nghía. Đoạn đường khó đi nhất là ở đèo Hoa, nó khiến tôi nhớ Hà Giang khủng khiếp dù chẳng đáng sợ bằng một phần nhỏ nhỏ của vách núi, vực sâu nơi cao nguyên đá. Trên những con đồi đang mùa ươm hạt, một vài cây thông vươn lên, gầy, cao, thẳng vun vút. Chút gì đó vững chãi, chút gì đó kiên cường.

 

Mộc Châu, những khoảng trời xinh đẹp. -Ảnh: Thanh Hoa

Mộc Châu, những khoảng trời xinh đẹp. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Mộc Châu của tôi bé nhỏ, xinh xắn trên đồi chè. Có đồi chè mới trồng dăm năm trở lại, tạo hình xinh đẹp, thu hút. Có đồi chè đã cũ, đã lâu, thân cây già nua, cũ kĩ. Nhưng hương chè thì vẫn thế, dễ chịu, khoan khoái. Tôi đã dành cả buổi chiều của mình trên đồi chè Mộc Châu. Từ khi trời đang còn bóng nắng cho tới khi buổi chiều buông trên lưng lũ bò già lững thững trở về nhà.

 

Nhũng chú bò ôi những chú bò. -Ảnh: Iki Oleo

Nhũng chú bò ôi những chú bò. -Ảnh: Iki Oleo

 

Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Sơn La

 

Những chàng trai, những cô gái trẻ trốn việc đi bụi, rong ruổi trên những con đường rồi cùng nhau ở trên một khoảng đồi, xung quanh bốn phía là chè, trên tầm mắt là bóng cây cổ thụ và cả một bầu trời đang ửng hồng. Chúng tôi quên đi mớ tác phong công sở và sự chỉn chu, nằm luôn lên bãi cỏ, ngắm đủ thứ và mơ mộng xa xôi. Ai trong chúng tôi cũng cảm giác không muốn về. Ai cũng muốn ở đây lâu thêm. Không nói với nhau câu gì, nhưng dường như tất cả đều hiểu.

 

Ở đây, là an bình. -Ảnh: Thanh Hoa

Ở đây, là an bình. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Ở đây đợi ngày xuống. -Ảnh: Thanh Hoa

Ở đây đợi ngày xuống. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Buổi tối Mộc Châu, chúng tôi ngủ ngon say như những đứa trẻ. Thời tiết dễ chịu vô cùng. Tôi thức dậy khi mọi người vẫn đang còn say giấc, đi loanh quanh chợ và thị trấn nhỏ. Tôi mua xôi, mua sữa chua để dành cho bữa sáng. Ai cũng tấm tắc khen ngon. Đến giờ tôi vẫn thấy nhơ nhớ cái hương vị Mộc Châu ấy. Hương vị một buổi sớm bình an, thị trấn nhỏ không đông người, cầm trên tay gói xôi nếp chắc mẩy, ấm nóng.

 

Sữa chua Mộc Châu. -Ảnh: Thanh Hoa

Sữa chua Mộc Châu. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Chuyến đi Mộc Châu lần ấy tôi không có dịp leo Pha Luông, nhưng có cơ hội tới biên giới Việt Nam – Lào. Cả nhóm không ai mang theo hộ chiếu nên chỉ có thể để chứng minh thư ở lại, rong chơi một vài tiếng gọi là biết cái không khí Lào. Dù ngắn ngủi song cũng có những điều thật lạ kỳ để lại, đến giờ tôi vẫn nhớ.

 

Đi tìm miền đất lạ. -Ảnh: Thanh Hoa

Đi tìm miền đất lạ. -Ảnh: Thanh Hoa

 

Dưới những nếp nhà chênh vênh nơi biên giới, một vài gia đình người Lào sinh sống ở đây. Tôi lấy máy ra chụp ảnh đất, chụp ảnh trời thì bắt gặp ánh mắt len lén của những đứa trẻ con chừng ba bốn tuổi. Chúng núp trong nhà quan sát tôi rồi gọi chị em ra “ngó nghía” cùng. Ngôi nhà nhỏ vậy mà đông con nít lắm, cũng phải sáu bảy đứa chưa kể còn có đứa trốn trong nhà. Nhiều thì chừng mười tuổi, bé thì có cả sơ sinh. Không ai vồ vập, cũng không sợ hãi. Chúng len lén nhìn tôi và nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ của chúng. Tôi không hiểu ấy vậy mà cứ thấy vui vui.

 

Mái ấm của người Lào nơi biên giới. -Ảnh: Iki Oleo

Mái ấm của người Lào nơi biên giới. -Ảnh: Iki Oleo

 

Mộc Châu của tôi, một Mộc Châu không vội vã, không bon chen cũng không rộn ràng. Mộc Châu ấy không ngây ngất hoa cải, hoa mận. Mộc Châu ấy bình thường như cuộc sống hàng ngày của nó. Mộc Châu trong những ngày không nô nức khách du lịch nhưng vẫn đẹp dịu dàng và say mê.

 

Mộc Châu cho tôi những khoảng trời yên bình. -Ảnh: Iki Oleo

Mộc Châu cho tôi những khoảng trời yên bình. -Ảnh: Iki Oleo

 

Xem thêm: Các tour du lịch tại Sơn La

 

Sau chuyến đi ấy, tôi nhận ra Mộc Châu không phải chuyến đi để tìm mùa đẹp nhất, khoảnh khắc xinh đẹp nhất. Nó đôi khi chỉ là để tìm những thứ khiến mình thấy bình yên và thoải mái nhất. Tôi, trong những ngày Hà Nội lúc đông về, nhớ Mộc Châu, nhớ hương vị của xôi, của chè, nhớ những chuyến đi trẻ dại, hồn nhiên như cánh chim trời.

 

Iki Oleo – Camnangdulich.vn

 

Lưu ý: Nội dung bài viết thuộc bản quyền của Camnangdulich.vn (Không bao gồm hình ảnh). Mọi sao chép cần ghi rõ nguồn, tên tác giả, nhiếp ảnh gia cùng với liên kết về nội dung tương ứng tại Camnangdulich.vn

Nguồn: News.zing.vn