Mẹ dặn: “Thịt kho quẹt ăn với cơm nóng, dưa leo ngon lắm. Khi nào hết tiền, hết đồ ăn thì về nhà mẹ làm thêm cho. Ăn ở ngoài không đảm bảo”. Tôi còn nhớ năm đầu tiên, cuối tuần nào tôi cũng về nhà và mỗi lần lên lại thành phố, tôi mang theo những hũ thức ăn nóng hổi.
Rồi không nhớ từ khi nào tôi không còn về nhà thường xuyên. Bài tập và công việc khiến tôi luôn bận rộn vào cuối tuần. Các cuộc tụ tập bạn bè làm tôi trở thành khách hàng thân thiết của các quán ăn, sạch sẽ có, mất vệ sinh có. Những buổi thức đêm và lớp học sớm khiến tôi không quan tâm đến việc ăn uống, hoặc là nhai vội bánh mì, hoặc là nhịn đói đến lớp. Hũ mắm kho quẹt của mẹ gửi lên mốc meo từ lúc nào…
Ngày kia, mẹ chợt gọi điện thoại hỏi khi nào tôi về nhà. Tôi than với mẹ công việc bận rộn và than đói vì tối chưa ăn gì. Mẹ nói ngay: “Con ăn hết thức ăn rồi à? Về nhà đi, mẹ làm mắm kho quẹt cho con mang lên”. Tôi ậm ừ, nói vu vơ vài câu trước khi cúp máy.
Một lần, tranh thủ cuối tuần ít bài tập, tôi về nhà một ngày rồi đi ngay. Trước khi đi, mẹ gói cho tôi ít thức ăn và nói: “Ăn kho quẹt hoài cũng ngán và không dinh dưỡng, nhưng mẹ nói vậy để có cớ cho con về nhà và ăn thức ăn mẹ nấu thôi, chứ lý do đâu phải là ở hũ mắm”.
Rồi mẹ cười. Nghe đến đây, tôi thấy nhớ gia đình tha thiết dù vẫn đang ở nhà. Tôi nhận ra mình muốn ở nhà và ăn cơm với gia đình nhiều biết bao nhiêu. Tôi muốn kể hết cho mẹ tất cả những áp lực và khó khăn ở trường, ở Sài Gòn và ngay cả ở trong tôi nữa. Sau đó, tôi tranh thủ ở nhà thêm một ngày và giải quyết công việc từ xa để có thêm thời gian bên gia đình, dù chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm.
Những thức ăn mẹ gói cho tôi mang theo, hôm đó tôi chia sẻ với các bạn cùng phòng để những đứa sinh viên chúng tôi cảm nhận hương vị món ăn mẹ nấu, món ăn khiến tôi về nhà, món ăn khiến chúng tôi muốn về nhà.
Nguồn: Dulich.tuoitre.vn