Dân phượt đổ về Hà Giang

0
13
Mỗi kilômet bạn sẽ bắt gặp một cảnh đẹp -N.M.H.
Mỗi kilômet bạn sẽ bắt gặp một cảnh đẹp -N.M.H.
Mỗi kilômet bạn sẽ bắt gặp một cảnh đẹp -N.M.H.

Chúng tôi đi Hà Giang bằng chính chiếc xe máy hằng ngày vẫn dùng đi làm. Trước khi đi không quên thay dầu, lắp nhông xích, má phanh mới. Rời Hà Nội lúc 2g chiều, nửa đêm chúng tôi mới tới ngoại vi thành phố. Chiếc xe xem ra có vẻ không hợp với đường trường, đèn pha yếu nên đi đêm rất hạn chế.

Dù thấm mệt sau hơn 300km ngồi xe máy nhưng tôi vẫn không sao ngủ được… 2g đêm, đoàn “phượt thủ” khác đổ bộ vào khu nhà nghỉ nói chuyện rôm rả. Như vậy họ khởi hành sau khi kết thúc giờ làm. May mắn đầu tiên vào buổi sáng, tìm được đúng hàng phở được mệnh danh ngon nhất Hà Giang ngay cửa ngõ thành phố. Công nhận phở gà ngon hơn ở Hà Nội. Bà hàng phở nghe chúng tôi nói đi Đồng Văn liền khuyên nên khẩn trương “sắm” thêm mì gói vì dân phượt lên đó đông lắm.

Các “phượt thủ” đổ về Hà Giang để kịp ngắm khoảnh khắc đẹp nhất trong năm -N.M.H.
Các “phượt thủ” đổ về Hà Giang để kịp ngắm khoảnh khắc đẹp nhất trong năm -N.M.H.

Sức hấp dẫn ven đường

Đoạn Hà Giang – Đồng Văn 150km phải đi xe máy mới cảm nhận được hết vẻ đẹp nơi đây. Chặng này lấy của chúng tôi gần 12 tiếng. Với Hà Giang, cảnh đẹp ngay dọc đường đi. Những điểm đẹp nhất được đánh dấu bằng một cái bảng inox bên đường. Thành ra cứ đến chỗ đó là dân phượt dừng lại chụp ảnh đông nghịt.

Điểm dừng chân đầu tiên khi vừa ra khỏi thành phố là một cây cầu. Đầu cầu có một cái chợ hoa bí vàng rực và sản vật của người địa phương. Cái chợ cóc này hình như bày ra cho đẹp chứ suốt thời gian chúng tôi dừng chụp ảnh chẳng thấy ai mua gì.

Đến chợ phiên Quyết Tiến (họp sáng thứ bảy hằng tuần), rất đông du khách dừng chân. Đi mấy vòng chợ chỉ mua được vòng tay bằng đồng của một thợ bạc người Mông. Nhưng bánh cuốn ở đây ngon ra phết, điển hình cho phong cách miền núi Tây Bắc – tức bánh không chấm nước mắm mà dầm trong nước xương hầm.

Phát hiện phía xa xa đá xếp nếp như những cuốn sách tuyệt đẹp dưới thung lũng nhưng đành chịu, đường quá dốc. Thạch Sơn Thần là điểm dừng chân vô cùng tiện lợi. Đó là một ngọn núi nhỏ như bị chẻ ra làm bảy mảnh nhưng vẫn đứng bên nhau ngay hàng thẳng lối, nổi bật giữa một bình nguyên trồng toàn tam giác mạch. Đến gần sẽ thấy giữa các khe đá đủ loại kỳ hoa dị thảo.

Núi rừng trùng điệp giăng trước mắt (NMH)
Núi rừng trùng điệp giăng trước mắt (NMH)

Phố hội giữa rừng núi

Buổi chiều chúng tôi phải chiến đấu với cơn buồn ngủ dữ dội, xuống bãi đá cuội ven sông trải áo mưa ra và… ngủ. Tỉnh giấc bởi mấy bạn phượt giọng miền Nam. Họ tìm đến chỗ này để chụp ảnh, đủ để biết chỗ ngủ của chúng tôi cũng rất hữu tình. Tôi lấy làm biết ơn vì nhờ họ mà chúng tôi đã thức dậy kịp thời. Các bạn cảnh báo tới Đồng Văn phải mất bốn tiếng nữa và e rằng chúng tôi sẽ phải ngủ ở Phố Bảng.

Trời miền núi tối nhanh kinh khủng. Kinh khủng hơn khi bạn chỉ trông chờ được mỗi vào đèn xe trên con đường uốn lượn bên vực sâu.

Đang đổ đèo giữa đêm tối mịt mùng bỗng một vùng sáng đủ màu hiện ra khiến du khách phải ồ lên. Cảm xúc lúc diện kiến Đồng Văn thật khó quên. Sau hàng chục, thậm chí hàng trăm cây số đường núi đen kịt, có một mái nhà ven đường sáng đèn đã thấy ấm lòng, huống hồ Đồng Văn sầm uất và náo nhiệt hơn nhiều so với hình dung của tôi. Giống như nơi đây đang mở hội. Phố xá giăng giăng đèn nhấp nháy, du khách đầy đường.

Trở lại phố cổ Đồng Văn sau hơn mười năm, tí nữa không nhận ra. Nền chợ Đồng Văn cũ trở thành tụ điểm cà phê vui chơi, đốt lửa trại… Có một con đường tên là Phố Cổ nhưng kỳ thực giống đường làng. Hai bên là nhà cổ và nhà giả cổ sẵn sàng đón du khách homestay. Bằng lòng với bánh chuối, trà gừng nóng rồi về ngủ. Bánh chuối ở đây khá giống bánh gai miền xuôi. Người ta nấu chuối chín lên thành xirô rồi nhào với bột, bọc nhân đỗ xanh.

Cánh đồng hoa tam giác mạch thu hút “phượt thủ” đổ về Hà Giang -Nguyễn Quang Tuấn
Cánh đồng hoa tam giác mạch thu hút “phượt thủ” đổ về Hà Giang -Nguyễn Quang Tuấn

Đồng Văn đang và sẽ trở thành trung tâm du lịch của miền Tây Bắc. Thị trấn nằm giữa một vùng núi non cũng rất đẹp. Nhưng du khách đến đây cũng chỉ nghỉ một đêm rồi đi tiếp sang Mèo Vạc. Chặng đường chỉ 20km nhưng sẽ ngốn của bạn 3-4 tiếng vì phong cảnh quá đẹp.

Đỉnh đèo Mã Pí Lèng xe lớn nhỏ xếp thành hàng nhưng không phải tắc đường, mà chẳng qua ai đến đây cũng phải dừng chân ngắm cảnh. Người ta dựng một đài quan sát thu tiền. Tuy nhiên du khách vẫn tha hồ chụp ảnh tại một mỏm đá nhô ra bên đường – đài quan sát tự nhiên miễn phí. Hoặc đi bộ xuống dưới theo con đường mòn mang tên Hạnh Phúc tiệm cận dòng Nho Quế.

Trục đường chính của thị trấn Mèo Vạc cũng mang tên Hạnh Phúc. Thẳng theo đường này tới thành phố Hà Giang. Nhưng tôi thành thực khuyên bạn nên rẽ sang đường Yên Minh hoặc quay ngược lại Đồng Văn. Ấn tượng về cung đường Mèo Vạc – Hà Giang không phải cảnh vật mà là nỗi kinh hoàng vì nhiều đoạn đường bị xe tải cày nát, bụi đất mù mịt.

Cảnh thường thấy trong các phiên chợ miền Tây Bắc -N.M.H.
Cảnh thường thấy trong các phiên chợ miền Tây Bắc -N.M.H.

Chặng về chúng tôi quyết định gửi xe máy đi ôtô giường nằm. Quá đông khách, những người sau cùng nhét dọc lối đi. Phụ xe trấn an: “Có xe phải ngồi nhưng xe này tất cả đều được nằm”. Thực tế đúng như vậy, mỗi tội phải co chân. Và dù nằm giường hay nằm sàn đều phải trả đúng giá 200.000 đồng/người như niêm yết. ■

Nguồn: Dulich.tuoitre.vn